Hơn 20 năm, ông Nguyễn Bá Sang (Thôn Đồng Mái, xã Phù Ủng, huyện Ân Thi, tỉnh Hưng Yên) chưa một lần quên đánh kẻng cho làng.
Ông Nguyễn Bá Sang - người nghệ sĩ đánh kẻng cho làng
Kẻng
làng – nét đẹp văn hoá
Tiếng
kẻng có lẽ đã trở thành một âm thanh quen thuộc ăn vào tiềm thức
của mỗi người dân quê. Từ xa xưa kẻng đã là một vật dụng không thể
thiếu trong cuộc sống hàng ngày của từng thôn xóm. Kẻng giúp cho ta
biết giờ khi đi làm đồng; là âm thanh giúp ta tụ họp ở sân đình mỗi
khi có việc làng, việc nước; kẻng giúp ta báo động khi có việc không
hay xảy ra… Sẽ không nói quá khi mà đã có thời chính nhờ những âm
thanh đó đã giúp chúng ta rất nhiều trong việc đánh đuổi giặc ngoại
xâm.
Tuy
nhiên, những âm thanh quen thuộc đó dường như chẳng còn mấy xuất hiện
tại các vùng quê Bắc Bộ trong những năm trở lại đây. Tiếng kẻng làng
giờ chỉ còn vang vọng đâu đó trong trí nhớ của các vị bô lão mà
thôi. Những thế hệ trẻ 9x, 10x chắc sẽ chẳng bao giờ được nghe và
hình dung ra được thứ âm thanh từng “vang bóng một thời” ở khắp các
thôn xóm thời bấy giờ.
Thế
nhưng, hơn 20 năm nay chưa một lần tiếng kẻng lại ngừng vang trên một
vùng quê nhỏ. Với những người dân vùng quê Đồng Mái, có lẽ từ người
già đến trẻ nhỏ trong xóm ngoài thôn, chẳng còn ai là không biết tới
những âm thanh vang vọng của chiếc kẻng làng được đánh lên bởi người
“nghệ sĩ” tài ba Nguyễn Bá Sang – người mà luôn được trìu mến gọi là “ông Sang kẻng”.
Tiếng
kẻng có lẽ là một thứ đặc sản chỉ riêng của làng, mà chẳng nơi đâu
có được. Thứ âm thanh khiến cho bất cứ người dân nào xa quê cũng phải
nhớ đến cồn cào, da diết. “Chính vì thế mà có rất nhiều người khi
về thăm quê, tuy chưa về tới làng nhưng
hễ cứ nghe thấy tiếng kẻng là cảm tưởng như đã đặt chân về
tới quê hương, về tới chính ngôi nhà của mình”, ông Tuấn người trong
làng tâm sự.
Vậy
nên, những âm thanh đó không chỉ còn là một âm thanh báo động đơn
thuần mà nó còn chứa đựng trong mình cả một nét đẹp văn hoá.
Người “nghệ sĩ” đánh kẻng
làng
Hình ảnh ông Sang đánh kẻng cho làng mỗi ngày
Theo như người dân
trong làng kể lại thì chẳng ai biết chiếc kẻng có tự bao giờ, chỉ
biết rằng nó được truyền từ đời này sang đời khác, và cho tới nay
nó được để lại cho gia đình nhà ông Nguyễn Bá Sang, người vẫn đang
đánh kẻng cho làng trong suốt hơn 20 năm qua.
Lần theo chỉ dẫn
của những người dân, chúng tôi dạo bước tìm đến nhà ông Sang. Một
ngôi nhà nhỏ nằm ngay giữa làng với tường rêu đã phủ xanh kín. Khác
hẳn với những gì mà chúng tôi hình dung về ông trước đó, ra đón
chúng tôi là một ông cụ râu tóc bạc phơ, chống chiếc gậy tre bước
từng bước chậm dãi. Nếu không hỏi trước, có lẽ chúng tôi không nghĩ
đó là một người năm nay đã tròn 90 tuổi.
Chỉ thật sự sau khi
được tiếp xúc và nói chuyện với ông, chúng tôi mới cảm nhận được
vì sao tiếng kẻng làng vẫn còn được vang vọng mãi nơi đây, trong khi
mà cái âm thanh quen thuộc đó đang dần bị mất đi ở các vùng quê
khác.
Khi được hỏi tại sao
ông lại chọn công việc này, ông vui vẻ rót nước cho chúng tôi rồi
cười đáp “ thực sự là trước đây, khi nghỉ hưu ngồi ở nhà mãi cũng
buồn, vì vậy sau khi một cụ gõ kẻng xin nghỉ, tôi đã xin làng được
tiếp tục công việc này cho đỡ buồn. Mấy tuần đầu chưa quen nên đôi khi
vẫn còn quên giờ, hay đánh nhầm tiếng kẻng. Nhưng sau này đánh nhiều
rồi cũng quen dần.” Nói đến đây, ông dừng lại uống một ngụm nước
rồi tiếp tục kể:
“Nhiều người cứ
nghĩ đây là công việc đơn giản, nhưng nó thật sự không đơn giản chút
nào. Tuy nó không vất vả nhưng lại đòi hỏi sự chính xác và yêu cầu
thời gian. Ngày nào cũng vậy, cứ 6 giờ sáng, 11 giờ trưa và 5 giờ
chiều là phải gõ kẻng. Sáng thì báo cho người dân thức dậy ra đồng,
trưa và tối thì biết giờ đi làm mà về. Đấy là chưa kể ngày trước
khi mà chưa có hệ thống loa truyền thanh, thỉnh thoảng tôi còn phải
gõ cả kẻng thông báo họp, rồi kẻng thông báo khi có việc khẩn cấp
của làng…”
Nghe ông tâm sự chúng
ta mới có thể phần nào hình dung ra được sự khó khăn trong công việc
tưởng trừng như đơn giản trên. Nhưng có lẽ những khó khăn đó vẫn còn
chưa thật sự thấm thía “nhiều khi trái nắng trở trời, hay ốm đau, tuy
rất là mệt nhưng ông vẫn cố gắng dậy và đi đánh kẻng không hề bỏ
lỡ một buổi nào của làng” con trai ông cũng tâm sự thêm. “Nhiều lần
cũng khuyên ông nghỉ nhưng ông không có chịu”.
Không phải bỗng nhiên
mà người dân trong thôn gọi ông là người “nghệ sĩ” đánh kẻng, những
người dân đã từng gắn bó nhiều năm ở đây cho hay, tiếng kẻng của ông
mỗi lần vang lên nó không chỉ báo cho người dân biết giờ, biết việc
của làng không thôi mà âm thanh đó còn mang lại sự thanh bình, mộc
mạc đậm chất nông thôn. Mỗi lần thứ âm thanh đó vang lên, nó dường như
xua tan đi bao nỗi nhọc nhằn trong mỗi người đang phải hứng chịu khi đi
làm ngoài đồng.
20
năm đánh kẻng không công
Tuy khó khăn là vậy,
nhưng tiền công đem lại cho ông cũng chẳng đáng là bao. Thời gian đầu
làng cho ông 20kg thóc một vụ (khoảng 3-4 tháng). Nhưng sau đó ông đã
dành hết số thóc đó đóng góp cho làng và làm việc một cách tự
nguyện mà không hề đòi hỏi công lao.
“Lúc đầu tôi cũng
nghĩ làm để lấy công, nhưng rồi dần dần tôi lại thích làm và lấy
đó làm niềm vui tuổi già. Tôi nghĩ mình chẳng còn sống được mấy
nữa, thế nên bây giờ có đóng góp được gì cho quê hương, cho đất nước
thì sẽ hết mình đóng góp thôi. Nếu ông trời còn cho tôi sống ngày
nào, thì ngày đó tôi vẫn còn đánh kẻng cho làng thôi.” Ông vừa nói
vừa cười khanh khách giữa nhà.
Nghe ông nói vậy mà
tim chúng tôi không khỏi xúc động. Một ông cụ đã ở độ tuổi “gần đất
xa trời”, nhưng vẫn luôn mong muốn được cống hiến hết mình cho quê
hương đất nước, tuy công việc ông làm vô cùng nhỏ bé và bình dị nhưng
nó lại đem lại một giá trị tinh thần hết sức to lớn với những
người dân nơi đây, và hơn nữa chính việc làm đó của ông cũng đã góp
một phần không nhỏ trong việc lưu giữ nét đẹp văn hoá làng quê Việt.
Trước khi chúng tôi
ra về ông cũng tâm sự trong nghẹn ngào “tôi làm công việc này cũng là
muốn được giáo dục cho thế hệ trẻ cũng như những người dân trong
làng biết tới những giá trị văn hoá truyền thống của ông cha ta ngày
trước. Giờ đây có thể nhà nào cũng có đồng hồ, ai cũng có điện
thoại có thể biết giờ, rồi có thể thông báo công việc tiện lợi.
Thế nhưng ngày nào tôi cũng vẫn phải đánh kẻng, tất cả chỉ muốn cho
mọi người nhớ đến một điều gì đó khi mà giờ đây ngày càng có
nhiều giá trị truyền thống bị mất đi.”
Tạm
biệt ông và rời xa ngôi làng Đồng Mái thân yêu, tôi tự hỏi lòng mình
rằng liệu trên cái đất nước Việt Nam nhỏ bé này còn có bao nhiêu
người như ông? Liệu những con người nhỏ bé với những việc làm nhỏ
bé đó của mình có đủ sức lấp đầy những hố sâu mặt trái của xã
hội, khi mà giờ đây có rất nhiều người chỉ vì tham muốn lợi ích cá
nhân mà sẵn sàng trà đạp lên mọi thứ, ngay cả lợi ích dân tộc?
Duy Thuận
0 nhận xét :